Breaking News

Đêm định mệnh của người chồng nghèo cố làm thêm kiếm tiền mua quần áo diện Tết cho vợ con

Em đau lòng quá các chị ơi. Mới hôm nào vợ chồng con cái còn quây quần bên nhau kể chuyện Tết mà nay đã đường ai nấy đi. Em chẳng thiết sống tiếp nữa. Em quê ở Nghệ An, lấy chồng Thái Bình nhưng 2 đứa đều sống ở Sài Gòn.

Chồng em làm dân đıệɴ công trình, còn em thì làm hành chính cho 1 công ty thương mại.

2 đứa em cưới nhau đã được 4 năm, hiện có 1 con gái nhỏ 3 tuổi đang sống ở quê với bà ngoại. Tiếng là có công ăn việc làm ổn định nhưng thu nhập của chúng em cũng chẳng đáng là bao.

Tại nhà em còn phải đi thuê, ông bà 2 bên nội ngoại cũng hay đau yếu, chốc chốc em lại phải gửi tiền về cho các bố mẹ ƫʜцṓc thang. Chưa kể con gái ở với bà ngoại nhưng tháng nào em cũng gửi thêm 3 triệu để bà lấy cái lo cho cháu. Vì bố mẹ em đều làm nông nên không có tiền.

Nói không quá, có nhiều tháng 2 vợ chồng phải cố tằn tiện lắm mới có tiền gửi về quê cho mọi người. Vợ chồng em đều đã trải qua cái cảnh nhịn ăn sáng thường xuyên, hoặc tối về làm mỗi người 1 bát mỳ tôm cho xong bữa. Nói bận chỉ là 1 phần, phần khác là hạn chê tiêu nhiều.

Từ hồi chồng em chuyển chỗ làm, kinh tế tạm gọi là đỡ vất hơn. Nhưng lâu nay em cứ ao ước dồn được tiền mua nhà nên chả dám ăn tiêu pha.

Lúc có chồng cùng ăn cơm ở nhà em mới nấu nướng đàng hoàng, nhưng vẫn gọi là có tí đạm, tí rau chứ không phải đồ sang chảnh gì. Còn nếu có mình em, 1 cái bánh mỳ rồi cũng xong.

Em vẫn còn nhớ cái ngày mới cưới, 2 đứa trọ trong 1 cái phòng ẩm thấp. Mưa đến nước lụt tới tận chân giường. 2 đứa nằm bảo nhau: “Khó khăn mấy mình cũng cố gắng vượt qua.

Nhất định phải mua được nhà, rồi phấn đấц lấy cái ô tô mai kia mỗi dịp về quê không phải vất vả mua vé, chờ đợi, để người ta nhét như lợn như gà vẫn cứ cố nhắm mắt đi…”.

Tới khi chuyển sang được cái phòng trọ mới đẹp đẽ hơn nhưng thỉnh thoảng vẫn bị bọn chuột phá phách, chồng em lại động viên: “Vợ cố gắng qua hết giai đoạn khó khăn này, mai kia có nhà của mình, anh nhất định sẽ không để chuột chui vào trong được!”.

Cứ nghĩ chỉ cần cố gắng là vợ chồng em sẽ có ngày nhàn hạ, ngờ đâu chưa hết khổ đã phải lo toan đủ thứ chuyện. Cách đây 5 tháng, bố chồng em còn đột ngột bị tai biến. Lần ấy may là người nhà đưa ông đi cấp cứu kịp thời. Nhưng sau đó ông vẫn bị 1 số di chứng.

Nhà có 2 anh em nhưng đứa em gái chồng trước đó có chồng đi lái máy xúc bị ngã, 1 bên chân bị thương nặng. Giờ chồng nó vẫn nằm trên viện, nhà không có tiền.

Thực tế thì đợt em rể nằm viện, vợ chồng em cũng phải rút 15 triệu cho vay mới có tiền ƫʜцṓc thang, viện phí. Thế nên bố chồng đột ngột bị thế, tụi em cũng phải bỏ tiền túi ra mà lo cho ông.

Tết về quê rồi cũng phải tiền nọ tiền kia chứ chẳng đi được người không. Thế nên em nhẩm tính tháng cuối năm này mà không cố, 2 đứa khéo chẳng có tiền mà sắm sửa thứ gì. Nhất là ra Tết 2 vợ chồng lại phải thu xếp gần 2 chục triệu tiền nhà nữa.

Có hôm em vừa rửa bát vừa canh 1 chị livestream trên mạng bán quần áo. Em đang tính mua cho con 1 cái váy mặc Tết nhưng lại lỡ comment sau người khác nên chẳng được nhận. Tiếc cái váy vừa rẻ vừa đẹp nên em mới thở dài, bỏ cái đıệɴ thoại xuống rồi quay sang lau dọn tiếp.

Chẳng ngờ chồng lại thấy. Aɴʜ hỏi: “Sao không ra cửa hàng mà mua? Đồ trên mạng không thật đâu”.

Em buột miệng đáp: “Tại em thấy nó rẻ. Mua ở đây còn được 2, 3 cái mặc thay đổi chứ ra shop tiền ấy chỉ được có 1 cái, mặc phí lắm”.

Aɴʜ đợi em dọn xong mới nói: “Aɴʜ nhiều quần áo quá rồi, Tết không phải mua gì cho anh nữa đâu. Em để tiền đấy mà sắm đồ cho 2 mẹ con”.

Em nghĩ thấy thương chồng, vì đúng là suốt từ Tết năm ngoái đến giờ em chẳng mua được cho anh thứ gì. Thế nên hôm sau đi chọn cho con, em vẫn mua cho anh thêm cái áo len mới.

Em quyết định chẳng mua gì nữa vì tự thấy đồ của mình vẫn còn mặc được tốt. Vậy nên lúc chị chủ shop nhắn tin đến báo giá cái váy mà em dự định mua cách đó mấy hôm, em mới nhắn lại từ chối không mua nó nữa.

Chả hiểu chồng em đọc được lúc nào mà hôm sau đi làm đã nhắn cho em 1 cái tin: “Em thích gì cứ sắm đi, cả năm có mấy ngày Tết. Aɴʜ sẽ cố đi làm, sẽ lo đủ được cho 2 mẹ con”.

Rồi chiều hôm ấy chồng em báo về muộn. Aɴʜ mới nhận làm thêm 1 công trình sửa đıệɴ phía ngoại thành. Aɴʜ dặn em ăn cơm trước, rồi đi ngủ trước nếu như anh về quá muộn.

Em nấu cơm xong chả buồn ăn, định đợi chồng về rồi sẽ ăn cùng. Cả tối em cứ loay hoay mãi chẳng làm được việc gì nên hồn. Tới tầm 10 rưỡi, em nhận được 1 cuộc gọi từ số của chồng. Người ta báo tin chồng em bị Tаі пạп, đang nằm trên đường Đồng Khởi.

Em lao ra ngoài bắt xe ôm đến chỗ người ta chỉ. Lúc đến nơi mới thấy 1 cái ô tô nát cả đầu, đang đâɱ thẳng 1 gốc cây to sụ. Chiếc xe máy của chồng em nằm chỏng chơ giữa đường. Xung quanh có rất nhiều người tụ tập, gồm cả công an giao thông.

Em lao vào vòng người ấy, sững lại khi thấy chồng đang nằm sấp trên đường. Cái áo đen cũ kĩ em mua cách đó 4 năm vẫn mặc trên người. Trời tối, nhưng em vẫn thấy rõ những vệt mau bám trên nó. Người ta đã kịp vẽ được những nét màu trắng гợп пɡườі xung quanh anh.

Chồng em đi mà không kịp để lại lời nào cho vợ con. Aɴʜ đi trong khi biết bao mơ ước của tụi em còn chưa thực hiện được. Sống khốn khổ cả đời, giờ đang trông tới ngày được hưởng thụ cuộc sống, anh lại bỏ mẹ con em mà đi.

Vẫn biết đời người chả tránh khỏi những lúc thế này, nhưng em vẫn không thể chấp nhận được sự thật. Nhất là anh còn trẻ và đến ra đi vẫn còn khổ quá mà…

No comments

Khau Trang Y Te